Bài viết của tác giả Lê Bá Thạch
Trên các báo mạng ra ngày 27-11-2007, và cả báo truyền khẩu quán cóc vỉa hè, xe ôm, hớt tóc dạo... tất cả đều luân lưu những bản tin hiển thị mức độ leo thang và độc quyền khủng bố của công an xã hội đen CSVN.
Khủng Bố 1:
Phiên tòa phúc thẩm xử kín tại Hà Nội dành cho hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân biến thành một trận hành hung công khai. Bốn mươi xe bít bùng với hơn 150 công an, cả đồng phục lẫn thường phục, cùng với một số băng đảng xã hội đen vây kín tòa án. Các nút chận được thiết lập quanh vùng Hai Bà Trưng, Quán Sứ, Quang Trung...
Số 48 đường Lý Thường Kiệt thực sự trở thành một pháo đài kể từ 9 giờ sáng.
Thân nhân duy nhất của Ls Đài được vào bên trong là bà Vũ Minh Khánh. Cũng chỉ độc nhất một thân nhân của Ls Công Nhân được tham dự phiên tòa là bà Trần Thị Lệ, nhưng đã bị công an xô đẩy đến rách áo và suýt bị công an đấm ở ngay cửa tòa án. Hai cô Minh và Minh Tâm là chị em của Ls Công Nhân bị bắt lên xe bít bùng chở về Ô Cầu Giấy. 12 ký giả nước ngoài không được vào lấy tin ngay từ đầu, sau đó, chỉ được ngồi xem truyền hình cùng với một vài nhân viên ngoại giao nước ngoài ở một phòng cách ly. Tất cả đồng bào muốn theo dõi phiên tòa đều phải đứng cách xa tòa án hàng 300 thước. Mà vẫn bị công an hành hung.
Công an tịch thu các máy ảnh và điện thoại di động của bất kỳ ai có ý định công khai chụp ảnh bên ngoài tòa án. Công an giả dạng phóng viên để chụp hình đồng bào muốn theo dõi phiên tòa. Ls Lê Quốc Quân bị đấm đá và bị bóp cổ trước khi bị bắt lên xe bít bùng. Ông Vũ Cao Quận bị quản chế tại một quán cà phê. Các ông Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Phương Anh, Phạm Văn Trội, Lê Thanh Tùng và một số người khác không rõ tên bị bắt lên xe bít bùng. Ông Nguyễn Xuân Nghĩa bị công an đá vào hạ bộ....
Hệ thống công an ở đây chính thực là một loại công cụ mà chế độ này sử dụng để khủng bố đàn áp đồng bào của chính họ.
Khủng Bố 2:
Hãng thông tấn Reuters thông tin nhanh hơn các báo trong nước, có lẽ là nhờ không có chính ủy tổng biên tập, đã cho biết bản án phúc thẩm dành cho hai luật sư trẻ Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân không xê xích là bao so với bản án sơ thẩm trước đây. Dù có gia giảm bao nhiêu đi nữa thì đó vẫn là những bản án khủng bố viết sẵn bởi lãnh đạo đảng CSVN chứ không phải của các thẩm phán, với mục tiêu duy nhất là để khủng bố, bắt tù những ai nhiệt tình tin tưởng vào sự hành xử các quyền làm người cơ bản nhất, đặc biệt là quyền được nói.
Đây chính là phiên tòa tỏ rõ với toàn thể nhân loại rằng ở Việt Nam, vào đầu thế kỷ 21 này, cho dù VN đã là thành viên không thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc hay vừa mới ký Hiến Chương Nhân Quyền của khối ASAEN, thì dưới sự cai trị của CSVN, "nói" vẫn là một tội hình sự. Chứng nhân không chỉ là hai luật sư Đài và Công Nhân hôm nay. Chứng nhân cũng không chỉ là Linh mục Nguyễn Văn Lý bị công an bịt miệng giữa tòa, rồi bị chính phiên tòa đó kết án về tội "nói", hồi tháng Ba. Chứng nhân là 80 triệu nhân dân Việt Nam. Về chính sách "bế khẩu". Từ đó, nhân dân phải vừa đói vừa câm.
Hệ thống pháp lý ở đây cũng chính thực là một công cụ khác, trợ lực với công cụ công an để khủng bố đàn áp đồng bào của chính họ.
Câu hỏi bật ra cho những người đọc tin là: "Liệu rằng những bản án đó có giúp cho chế độ này tồn tại hay không?". Câu trả lời là của từng người và của mọi người. Riêng Ls Đài đã phát biểu trước tòa: "Tôi đòi hỏi dân chủ, tự do và đa đảng để người dân Việt Nam có thể hành xử quyền được tự do lựa chọn chính đảng nào lãnh đạo đất nước". Và Ls Công nhân cũng đã dõng dạc trước tòa: "Tôi tin tưởng vào quyền tự do ngôn luận. Ngay lúc này tôi lên tiếng cho quyền tự do ngôn luận vì đó là quyền tự do căn bản". Nghe như đâu đó vang vang vọng âm của câu hỏi vừa rồi được lặp lại: "Liệu rằng những bản án đó có giúp cho chế độ này tồn tại hay không?".
Câu hỏi kế tiếp của giới quan tâm là: "Liệu rằng chế độ có tồn tại lâu hơn bản án dành cho những con người dũng cảm đó không?". Bởi những anh hùng anh thư được công luận biết đến đó chỉ là biểu thị bề nổi của một đại khối dân tộc can trường vẫn luôn thiết tha với một cuộc sống cho ra người.
Khủng Bố 3:
Từ ngày 17-11-2007, công an CSVN đã bao vây một căn nhà trên đường Tôn Thất Hiệp, quận 11 Sài Gòn, bí mật bắt giam khẩn cấp 6 người về tội in tài liệu cổ võ cho ý niệm đấu tranh bất bạo động. Trong đó có hai anh em ông Nguyễn Thế Vũ, doanh nhân, và Nguyễn Trọng Khiêm, sinh viên, mang quốc tịch Việt Nam; bà Nguyễn Thị Thanh Vân, quốc tịch Pháp, đặc phái viên của chương trình Radio Chân Trời Mới rất được yêu thích ở đây; ông Somsak Khunmi, doanh nhân, quốc tịch Thái Lan; ông Trương Văn Ba, doanh nhân, quốc tịch Mỹ; và ông Nguyễn Quốc Quân, tiến sĩ toán học, quốc tịch Mỹ.
Trong bản Thông cáo Báo chí ra ngày 19-11-2007, tức là chỉ 2 ngày sau khi vụ việc xảy ra, đảng Việt Tân loan báo tin tức về việc công an CSVN bí mật giam giữ 3 thành viên của họ, gồm có bà Nguyễn Thị Thanh Vân và các ông Nguyễn Quốc Quân, Trương Văn Ba.
Ngày 20-11-2007, công an CSVN bí mật bắt giam thêm một người em của ông Nguyễn Thế Vũ là Nguyễn Viết Trung, một thanh niên ngoan đạo của giáo xứ Phan Thiết.
Cho đến ngày 22-11-2007, theo bản tin BBC, người phát ngôn của bộ Ngoại giao CSVN Lê Dũng thừa nhận có bắt giam 3 người quốc tịch nước ngoài là bà Nguyễn Thị Thanh Vân, ông Trương Văn Ba (Leon) và ông Somsak Khunmi. Họ vẫn không đề cập gì đến trường hợp ông Nguyễn Quốc Quân cùng ba anh em ông Nguyễn Thế Vũ, Nguyễn Việt Trung và Nguyễn Trọng Khiêm.
Hôm sau, ngày 23-11-2007, tức là 6 ngày sau trận bố ráp,công an CSVN bí mật phóng thích sinh viên Nguyễn Trọng Khiêm, bởi ông đã bị bắt giam chỉ vì là em trai và là người cư ngụ cùng hộ với ông Nguyễn Thế Vũ. Nhưng ngược lại, họ dàn quân ra quản chế tại gia ông cụ thân sinh của ông Khiêm ở Phan Thiết, và quản chế cả hiền nội của ông Vũ ở Sài Gòn. Công an tung tin với hàng xóm của ông Vũ những điều xằng bậy để cô lập gia đình ông. Vẫn không một thông báo nào về các ông Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Thế Vũ và Nguyễn Việt Trung.
Theo các công ước quốc tế mà nhà nước VN cam kết tôn trọng, thì một trong những nghĩa vụ mà nhà nước phải làm ngay tức khắc là thông báo tới chính phủ liên hệ mỗi khi câu lưu thẩm vấn một công dân của họ, bất kỳ vì lý do gì. Trong lần này, sau năm ngày giam giữ những công dân nước ngoài cùng với các bạn của họ ở trong nước, nhà nước VN chỉ thông báo gián tiếp bằng hình thức họp báo, nghĩa là nói khơi khơi và chỉ thừa nhận là có bắt người, nhưng không liệt kê đầy đủ, và cũng không báo là giam giữ những người bị bắt ở đâu. Nhưng lại là một cách trực tiếp thông báo với thế giới rằng công an CSVN có độc quyền tùy tiện bắt bất cứ ai, bất cứ lúc nào, chừng nào thấy thích thả thì thả, không thì cứ giam đó. Đó không chỉ là một vi phạm công pháp quốc tế. Đó còn là sự thể hiện một nếp sống phi nhân, một tư duy du thủ, một hành xử côn đồ, và một trình độ bán khai. Cả bốn thứ đó gộp lại thành một đòn khủng bố trí mạng đối với những người văn minh không ưa thích bạo lực, ở đây là chính những người bị bắt, bất kể là quốc tịch VN hay nước ngoài, và thân nhân của họ, bất kỳ là ở trong hay ngoài nước.
Khủng Bố 4:
Ngày 27-11-007, báo SGGP đăng một bản tin do Tổng cục An ninh bộ Công an CSVN cung cấp dữ kiện, tựa đề là "Phá âm mưu khủng bố của tổ chức phản động ’Việt Tân’". Trong đó, lần đầu tiên có in hình ông Nguyễn Quốc Quân trong chiếc áo trắng sọc xám tù nhân. Ắt hẳn ông cũng đã được liệt vào diện tù nhân số lẻ, trước khi có cơ hội ra tòa cùng với một luật sư do chính ông chọn lấy. Quả là Tổng cục An ninh xứ ta xử lý tiến trình khủng bố cực kỳ nhanh gọn: Khoác ngay áo tù cho bất kỳ ai họ muốn. Bất kể trình tự pháp lý. Bất kể quy tắc điều trần. Bất kể quyền bào chữa. Bất kể dư luận quần chúng. Bất kể bộ mặt chế độ.
Điều đạt được duy nhất của Tổng cục An ninh trên bức ảnh này là biểu dương uy quyền tuyệt đối của một nhà nước độc quyền khủng bố nhân dân.
Khủng Bố 5:
Trên báo CAND-online ra ngày 28-11-2007, một bản tin loan báo có hai Việt kiều Mỹ bị bắt tại sân bay Tân Sơn Nhất từ ngày 23-11-2007, với "tang chứng" là một khẩu súng ngắn và 1 kẹp đạn. Họ bị bài báo này gán ngay cho tội danh "phản động khủng bố", và nhanh chóng bị ráp vào nhóm người bị bắt trước đó sáu ngày với "tang vật là gần 7.000 truyền đơn phản động của Việt Tân; hơn 8.000 bao thư; 3.775 tem bưu chính; 1.000 đề can in lôgô của Việt Tân. Lôgô này có ghi tần số, giờ phát sóng của đài ’Chân trời mới’ cùng một số phương tiện khác như máy in…".
Lý do hai Việt kiều này về nước được Tổng cục An ninh thông tin là: "Do chưa biết Vân, Sỹ, Bang đã bị bắt, Việt Tân cử tiếp hai thành viên là vợ chồng Lê Văn Phan - Nguyễn Thị Thịnh, Việt kiều Mỹ, nhập cảnh Việt Nam trên chuyến bay CX 767, mang theo 1 súng ngắn kiểu Luger và 13 viên đạn để yểm trợ đồng bọn".
Cốt lõi của trò khủng bố này chỉ có một: Bỏ súng vào hành lý của hành khách ngay tại sân bay Tân Sơn Nhất để phục vụ cho mục tiêu thổi phồng hình ảnh khủng bố của những người bị bắt trước đó về việc in ấn tài liệu.
Kẽ hở của trò khủng bố này thì ngược lại, rất nhiều:
Một là: Hành khách chuyến bay từ Los Angeles về Sài Gòn phải đổi máy bay CX881 (Boeing 744) sang chuyến ngắn CX767 (Boeing 777) tại Hong Kong. Như vậy, hành lý đã đi qua máy kiểm X-quang 2 lần, ở sân bay LAX và sân bay HKG. Khẩu súng với kẹp đạn chỉ hiện ra ở phòng kiểm hành lý Tân Sơn Nhất. Ngẫu nhiên hai hành khách Phan-Thịnh trở thành nạn nhân khủng bố của công an CSVN, trong một dịp trở về quê hương đón Tết.
Hai là: Lối giải thích tiếp ứng của công an CSVN cực kỳ trẻ con (vì Việt Tân chưa biết người của họ bị bắt nên đưa thêm người vao tiếp ứng), trong khi Việt Tân đã ra thông cáo báo chí từ ngày 19-11-2007, thì mãi đến ngày 23-11-2007 mới có vụ việc khẩu súng Ruger xuất hiện tại phòng kiểm hành lý sân bay Tân Sơn Nhất.
Ba là: Không có một tổ chức nào tiếp ứng cho thành viên đấu tranh bất bạo động bị bắt về tội in ấn tài liệu bằng cách đưa thêm vào hiện trường ...một khẩu súng ngắn và 13 viên đạn. Ai cũng hiểu khẩu súng đó chẳng làm được gì đối với đảng CSVN đang có trong tay cả bộ quốc phòng lẫn bộ công an.
Bốn là: Súng đạn được bán lẻ, bán sỉ và bán công khai tràn ngập ở Việt Nam, Lào và Campuchia, từ súng ngắn, lựu đạn, đến súng tự động liên thanh... cho tới súng cộng đồng có càng chống hay bàn tiếp hậu. Cả thuốc nổ và mìn ê hề, mà nhiều người đã dùng để phá núi hay ném cá. Đem USD về mua súng ngay tại Việt Nam, nếu cần, sẽ nhiều lần dễ dàng và rẻ hơn phương án đem súng ngang qua cửa khẩu.
Năm là: Công an CSVN chưa học thuộc bài học vu khống chữ "khủng bố" cho ông Đỗ Thành Công trước đây, khi vu tin ông Công về khủng bố sứ quán Mỹ. Ông Công đã được sứ quán Mỹ can thiệp để trở về Mỹ, và sau đó được Tổng thống Bush tiếp kiến cùng các nhà dân chủ khác ngay tại phòng Bầu Dục trong Nhà Trắng.
Sáu là: Văn phòng Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) và hệ thống Cảnh sát Quốc tế (Interpol) có nghìn lẻ một cách điều tra nguồn gốc của khẩu súng. Khó nhất cho FBI là ở chặng đầu: công an CSVN có dám giao khẩu súng đó cho Mỹ điều tra không? Còn khó nhất cho công an CSVN là khi FBI đòi xem luôn đoạn phim trình tự kiểm soát, quay bằng máy camera thanh tra tự động đặt ngay phía trên bàn kiểm hành lý.
Còn hệ quả của trò khủng bố không kín kẻ này cũng nhiều không kém. Tạm liệt kê một vài:
Thứ nhất, đây là đòn khủng bố trực tiếp giáng lên đại khối Việt kiều từng là nguồn thu nhiều tỷ USD hàng năm của nhà nước. Hiện họ đã đặt vé để về Việt Nam ăn Tết, và sẽ có nhiều người e dè đòn khủng bố này mà đổi ý. Còn nếu có người tiếc tiền mà về thì cũng là về trong tâm trạng phập phồng lần cuối. Con số doanh thu từ Việt kiều có nhiều xác suất tuột dốc thảm hại ngay sau Tết.
Thứ nhì, khi thấy hai nạn nhân Phan-Thịnh đi máy bay Cathay Pacific về Việt Nam mà còn bị bỏ súng vào hành lý thì làm sao Việt kiều dám đặt vé các chuyến ngắn Code Share của Vietnam Ailines đối với các hãng hàng không dân dụng Đông Á & Đông Nam Á từ các chặng chuyển tiếp Hong Kong, Seoul, Taipei v.v... Ngoài súng ống, người ta còn ngại các thứ hành lý bất ngờ khác như cần sa, ma túy... mà công an CSVN có thể cài đặt để tống tiền (các doanh nhân) hay để hãm hại (người thường), trên cả đường bay quốc tế lẫn nội địa. Đây là nguyên nhân chính của hiện tượng tẩy chay Vietnam Airlines sẽ xảy ra mà không nhất thiết cần ai kêu gọi.
Thứ ba, đây không chỉ là đòn khủng bố đối với Việt kiều, mà còn là đòn khủng bố đối với các nước có bang giao với Việt Nam. Các sứ quán sẽ không còn thì giờ lo việc ngoại giao khi phải liên tục giải cứu công dân của họ. Sau khi truy ra nguồn gốc vụ việc, Mỹ (và nhiều nước khác) có thể ban hành một khuyến cáo du lịch Việt Nam ở mức độ hiểm nghèo (Red Alert) cho công dân của họ. Kỹ nghệ du lịch của Việt Nam nên chuẩn bị cho con số doanh thu tuột dốc là vừa.
Khủng bố là gì? ...Và ai là kẻ có nhiều kinh nghiệm khủng bố nhất?
Hãy hỏi hàng triệu nạn nhân miền Bắc bị đấu tố thời "Cải cách Ruộng đất". Hãy đọc lại thơ Xuân Diệu thời đó. Hãy coi lại cuốn phim "Chúng tôi muốn sống" và hỏi thăm nhiều triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam. Hãy hỏi hàng ngàn nạn nhân dở sống dở chết thời "Xét lại-Chống đảng". Hãy hỏi hàng trăm văn nghệ sĩ bầm dập mấy mươi năm từ thời "Nhân Văn-Giai Phẩm". Hãy hỏi hàng chục, hàng trăm ngàn nhân dân miền Nam bị đọc án lệnh dưới ánh mã tấu vào lúc nửa đêm trong suốt thời 1954-1975. Hãy hỏi tín đồ Hòa Hảo về sự vắng mặt của Đức thầy Huỳnh Phú Sổ. Hãy hỏi thân nhân của hàng chục ngàn nhân dân ở Huế bị chôn sống trong trận tấn công hồi Tết Mậu Thân. Hãy hỏi thân nhân của hàng chục ngàn nhân dân Quảng Trị trên "Đại lộ kinh hoàng" năm 1972. Hãy hỏi hàng triệu nhân dân Nam bộ về đận "kinh tế mới". Hãy hỏi nhân dân cả nước về thời "Ngăn sông Cấm chợ". Hãy coi cuốn phim "Vượt sóng" và ngẫm xem vì sao nhân dân chọn lựa con đường mười chết một sống đó. Hãy hỏi hàng trăm ngàn quân cán chính miền Nam và hàng triệu thân nhân của họ về thời "Tù cải tạo". Hãy hỏi hàng ngàn chục ngàn đồng bào Tây Nguyên đối diện với nhiều trung đoàn công an cơ động mới đây. Hãy đọc quyết định 31/CP. Hãy tra lại điều luật 88. Hãy hỏi... Hãy hỏi...
Nửa thế kỷ sau thời Việt Minh "xử lý" hàng ngàn đảng viên Việt Quốc, Đại Việt v.v... bằng bao tải nhận sông, cụm từ "khủng bố" được hậu duệ và đồ đệ chân truyền của Việt Minh tái định nghĩa là hành động ...in ấn tài liệu đấu tranh bất bạo động!
Đó là thứ định nghĩa không nằm trên tự điển mà nằm trên xà lim. Điểm khó của sự ứng dụng là thời nay, hiện ở trong nhà tù lớn, còn có mấy ai sợ nhà tù nhỏ? Hòa thượng Quảng Độ từng minh chứng sáng ngời cho điều đó bằng hai chữ Vô Úy của nhà Phật.
Khủng Bố 1:
Phiên tòa phúc thẩm xử kín tại Hà Nội dành cho hai luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân biến thành một trận hành hung công khai. Bốn mươi xe bít bùng với hơn 150 công an, cả đồng phục lẫn thường phục, cùng với một số băng đảng xã hội đen vây kín tòa án. Các nút chận được thiết lập quanh vùng Hai Bà Trưng, Quán Sứ, Quang Trung...
Số 48 đường Lý Thường Kiệt thực sự trở thành một pháo đài kể từ 9 giờ sáng.
Thân nhân duy nhất của Ls Đài được vào bên trong là bà Vũ Minh Khánh. Cũng chỉ độc nhất một thân nhân của Ls Công Nhân được tham dự phiên tòa là bà Trần Thị Lệ, nhưng đã bị công an xô đẩy đến rách áo và suýt bị công an đấm ở ngay cửa tòa án. Hai cô Minh và Minh Tâm là chị em của Ls Công Nhân bị bắt lên xe bít bùng chở về Ô Cầu Giấy. 12 ký giả nước ngoài không được vào lấy tin ngay từ đầu, sau đó, chỉ được ngồi xem truyền hình cùng với một vài nhân viên ngoại giao nước ngoài ở một phòng cách ly. Tất cả đồng bào muốn theo dõi phiên tòa đều phải đứng cách xa tòa án hàng 300 thước. Mà vẫn bị công an hành hung.
Công an tịch thu các máy ảnh và điện thoại di động của bất kỳ ai có ý định công khai chụp ảnh bên ngoài tòa án. Công an giả dạng phóng viên để chụp hình đồng bào muốn theo dõi phiên tòa. Ls Lê Quốc Quân bị đấm đá và bị bóp cổ trước khi bị bắt lên xe bít bùng. Ông Vũ Cao Quận bị quản chế tại một quán cà phê. Các ông Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Phương Anh, Phạm Văn Trội, Lê Thanh Tùng và một số người khác không rõ tên bị bắt lên xe bít bùng. Ông Nguyễn Xuân Nghĩa bị công an đá vào hạ bộ....
Hệ thống công an ở đây chính thực là một loại công cụ mà chế độ này sử dụng để khủng bố đàn áp đồng bào của chính họ.
Khủng Bố 2:
Hãng thông tấn Reuters thông tin nhanh hơn các báo trong nước, có lẽ là nhờ không có chính ủy tổng biên tập, đã cho biết bản án phúc thẩm dành cho hai luật sư trẻ Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân không xê xích là bao so với bản án sơ thẩm trước đây. Dù có gia giảm bao nhiêu đi nữa thì đó vẫn là những bản án khủng bố viết sẵn bởi lãnh đạo đảng CSVN chứ không phải của các thẩm phán, với mục tiêu duy nhất là để khủng bố, bắt tù những ai nhiệt tình tin tưởng vào sự hành xử các quyền làm người cơ bản nhất, đặc biệt là quyền được nói.
Đây chính là phiên tòa tỏ rõ với toàn thể nhân loại rằng ở Việt Nam, vào đầu thế kỷ 21 này, cho dù VN đã là thành viên không thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc hay vừa mới ký Hiến Chương Nhân Quyền của khối ASAEN, thì dưới sự cai trị của CSVN, "nói" vẫn là một tội hình sự. Chứng nhân không chỉ là hai luật sư Đài và Công Nhân hôm nay. Chứng nhân cũng không chỉ là Linh mục Nguyễn Văn Lý bị công an bịt miệng giữa tòa, rồi bị chính phiên tòa đó kết án về tội "nói", hồi tháng Ba. Chứng nhân là 80 triệu nhân dân Việt Nam. Về chính sách "bế khẩu". Từ đó, nhân dân phải vừa đói vừa câm.
Hệ thống pháp lý ở đây cũng chính thực là một công cụ khác, trợ lực với công cụ công an để khủng bố đàn áp đồng bào của chính họ.
Câu hỏi bật ra cho những người đọc tin là: "Liệu rằng những bản án đó có giúp cho chế độ này tồn tại hay không?". Câu trả lời là của từng người và của mọi người. Riêng Ls Đài đã phát biểu trước tòa: "Tôi đòi hỏi dân chủ, tự do và đa đảng để người dân Việt Nam có thể hành xử quyền được tự do lựa chọn chính đảng nào lãnh đạo đất nước". Và Ls Công nhân cũng đã dõng dạc trước tòa: "Tôi tin tưởng vào quyền tự do ngôn luận. Ngay lúc này tôi lên tiếng cho quyền tự do ngôn luận vì đó là quyền tự do căn bản". Nghe như đâu đó vang vang vọng âm của câu hỏi vừa rồi được lặp lại: "Liệu rằng những bản án đó có giúp cho chế độ này tồn tại hay không?".
Câu hỏi kế tiếp của giới quan tâm là: "Liệu rằng chế độ có tồn tại lâu hơn bản án dành cho những con người dũng cảm đó không?". Bởi những anh hùng anh thư được công luận biết đến đó chỉ là biểu thị bề nổi của một đại khối dân tộc can trường vẫn luôn thiết tha với một cuộc sống cho ra người.
Khủng Bố 3:
Từ ngày 17-11-2007, công an CSVN đã bao vây một căn nhà trên đường Tôn Thất Hiệp, quận 11 Sài Gòn, bí mật bắt giam khẩn cấp 6 người về tội in tài liệu cổ võ cho ý niệm đấu tranh bất bạo động. Trong đó có hai anh em ông Nguyễn Thế Vũ, doanh nhân, và Nguyễn Trọng Khiêm, sinh viên, mang quốc tịch Việt Nam; bà Nguyễn Thị Thanh Vân, quốc tịch Pháp, đặc phái viên của chương trình Radio Chân Trời Mới rất được yêu thích ở đây; ông Somsak Khunmi, doanh nhân, quốc tịch Thái Lan; ông Trương Văn Ba, doanh nhân, quốc tịch Mỹ; và ông Nguyễn Quốc Quân, tiến sĩ toán học, quốc tịch Mỹ.
Trong bản Thông cáo Báo chí ra ngày 19-11-2007, tức là chỉ 2 ngày sau khi vụ việc xảy ra, đảng Việt Tân loan báo tin tức về việc công an CSVN bí mật giam giữ 3 thành viên của họ, gồm có bà Nguyễn Thị Thanh Vân và các ông Nguyễn Quốc Quân, Trương Văn Ba.
Ngày 20-11-2007, công an CSVN bí mật bắt giam thêm một người em của ông Nguyễn Thế Vũ là Nguyễn Viết Trung, một thanh niên ngoan đạo của giáo xứ Phan Thiết.
Cho đến ngày 22-11-2007, theo bản tin BBC, người phát ngôn của bộ Ngoại giao CSVN Lê Dũng thừa nhận có bắt giam 3 người quốc tịch nước ngoài là bà Nguyễn Thị Thanh Vân, ông Trương Văn Ba (Leon) và ông Somsak Khunmi. Họ vẫn không đề cập gì đến trường hợp ông Nguyễn Quốc Quân cùng ba anh em ông Nguyễn Thế Vũ, Nguyễn Việt Trung và Nguyễn Trọng Khiêm.
Hôm sau, ngày 23-11-2007, tức là 6 ngày sau trận bố ráp,công an CSVN bí mật phóng thích sinh viên Nguyễn Trọng Khiêm, bởi ông đã bị bắt giam chỉ vì là em trai và là người cư ngụ cùng hộ với ông Nguyễn Thế Vũ. Nhưng ngược lại, họ dàn quân ra quản chế tại gia ông cụ thân sinh của ông Khiêm ở Phan Thiết, và quản chế cả hiền nội của ông Vũ ở Sài Gòn. Công an tung tin với hàng xóm của ông Vũ những điều xằng bậy để cô lập gia đình ông. Vẫn không một thông báo nào về các ông Nguyễn Quốc Quân, Nguyễn Thế Vũ và Nguyễn Việt Trung.
Theo các công ước quốc tế mà nhà nước VN cam kết tôn trọng, thì một trong những nghĩa vụ mà nhà nước phải làm ngay tức khắc là thông báo tới chính phủ liên hệ mỗi khi câu lưu thẩm vấn một công dân của họ, bất kỳ vì lý do gì. Trong lần này, sau năm ngày giam giữ những công dân nước ngoài cùng với các bạn của họ ở trong nước, nhà nước VN chỉ thông báo gián tiếp bằng hình thức họp báo, nghĩa là nói khơi khơi và chỉ thừa nhận là có bắt người, nhưng không liệt kê đầy đủ, và cũng không báo là giam giữ những người bị bắt ở đâu. Nhưng lại là một cách trực tiếp thông báo với thế giới rằng công an CSVN có độc quyền tùy tiện bắt bất cứ ai, bất cứ lúc nào, chừng nào thấy thích thả thì thả, không thì cứ giam đó. Đó không chỉ là một vi phạm công pháp quốc tế. Đó còn là sự thể hiện một nếp sống phi nhân, một tư duy du thủ, một hành xử côn đồ, và một trình độ bán khai. Cả bốn thứ đó gộp lại thành một đòn khủng bố trí mạng đối với những người văn minh không ưa thích bạo lực, ở đây là chính những người bị bắt, bất kể là quốc tịch VN hay nước ngoài, và thân nhân của họ, bất kỳ là ở trong hay ngoài nước.
Khủng Bố 4:
Ngày 27-11-007, báo SGGP đăng một bản tin do Tổng cục An ninh bộ Công an CSVN cung cấp dữ kiện, tựa đề là "Phá âm mưu khủng bố của tổ chức phản động ’Việt Tân’". Trong đó, lần đầu tiên có in hình ông Nguyễn Quốc Quân trong chiếc áo trắng sọc xám tù nhân. Ắt hẳn ông cũng đã được liệt vào diện tù nhân số lẻ, trước khi có cơ hội ra tòa cùng với một luật sư do chính ông chọn lấy. Quả là Tổng cục An ninh xứ ta xử lý tiến trình khủng bố cực kỳ nhanh gọn: Khoác ngay áo tù cho bất kỳ ai họ muốn. Bất kể trình tự pháp lý. Bất kể quy tắc điều trần. Bất kể quyền bào chữa. Bất kể dư luận quần chúng. Bất kể bộ mặt chế độ.
Điều đạt được duy nhất của Tổng cục An ninh trên bức ảnh này là biểu dương uy quyền tuyệt đối của một nhà nước độc quyền khủng bố nhân dân.
Khủng Bố 5:
Trên báo CAND-online ra ngày 28-11-2007, một bản tin loan báo có hai Việt kiều Mỹ bị bắt tại sân bay Tân Sơn Nhất từ ngày 23-11-2007, với "tang chứng" là một khẩu súng ngắn và 1 kẹp đạn. Họ bị bài báo này gán ngay cho tội danh "phản động khủng bố", và nhanh chóng bị ráp vào nhóm người bị bắt trước đó sáu ngày với "tang vật là gần 7.000 truyền đơn phản động của Việt Tân; hơn 8.000 bao thư; 3.775 tem bưu chính; 1.000 đề can in lôgô của Việt Tân. Lôgô này có ghi tần số, giờ phát sóng của đài ’Chân trời mới’ cùng một số phương tiện khác như máy in…".
Lý do hai Việt kiều này về nước được Tổng cục An ninh thông tin là: "Do chưa biết Vân, Sỹ, Bang đã bị bắt, Việt Tân cử tiếp hai thành viên là vợ chồng Lê Văn Phan - Nguyễn Thị Thịnh, Việt kiều Mỹ, nhập cảnh Việt Nam trên chuyến bay CX 767, mang theo 1 súng ngắn kiểu Luger và 13 viên đạn để yểm trợ đồng bọn".
Cốt lõi của trò khủng bố này chỉ có một: Bỏ súng vào hành lý của hành khách ngay tại sân bay Tân Sơn Nhất để phục vụ cho mục tiêu thổi phồng hình ảnh khủng bố của những người bị bắt trước đó về việc in ấn tài liệu.
Kẽ hở của trò khủng bố này thì ngược lại, rất nhiều:
Một là: Hành khách chuyến bay từ Los Angeles về Sài Gòn phải đổi máy bay CX881 (Boeing 744) sang chuyến ngắn CX767 (Boeing 777) tại Hong Kong. Như vậy, hành lý đã đi qua máy kiểm X-quang 2 lần, ở sân bay LAX và sân bay HKG. Khẩu súng với kẹp đạn chỉ hiện ra ở phòng kiểm hành lý Tân Sơn Nhất. Ngẫu nhiên hai hành khách Phan-Thịnh trở thành nạn nhân khủng bố của công an CSVN, trong một dịp trở về quê hương đón Tết.
Hai là: Lối giải thích tiếp ứng của công an CSVN cực kỳ trẻ con (vì Việt Tân chưa biết người của họ bị bắt nên đưa thêm người vao tiếp ứng), trong khi Việt Tân đã ra thông cáo báo chí từ ngày 19-11-2007, thì mãi đến ngày 23-11-2007 mới có vụ việc khẩu súng Ruger xuất hiện tại phòng kiểm hành lý sân bay Tân Sơn Nhất.
Ba là: Không có một tổ chức nào tiếp ứng cho thành viên đấu tranh bất bạo động bị bắt về tội in ấn tài liệu bằng cách đưa thêm vào hiện trường ...một khẩu súng ngắn và 13 viên đạn. Ai cũng hiểu khẩu súng đó chẳng làm được gì đối với đảng CSVN đang có trong tay cả bộ quốc phòng lẫn bộ công an.
Bốn là: Súng đạn được bán lẻ, bán sỉ và bán công khai tràn ngập ở Việt Nam, Lào và Campuchia, từ súng ngắn, lựu đạn, đến súng tự động liên thanh... cho tới súng cộng đồng có càng chống hay bàn tiếp hậu. Cả thuốc nổ và mìn ê hề, mà nhiều người đã dùng để phá núi hay ném cá. Đem USD về mua súng ngay tại Việt Nam, nếu cần, sẽ nhiều lần dễ dàng và rẻ hơn phương án đem súng ngang qua cửa khẩu.
Năm là: Công an CSVN chưa học thuộc bài học vu khống chữ "khủng bố" cho ông Đỗ Thành Công trước đây, khi vu tin ông Công về khủng bố sứ quán Mỹ. Ông Công đã được sứ quán Mỹ can thiệp để trở về Mỹ, và sau đó được Tổng thống Bush tiếp kiến cùng các nhà dân chủ khác ngay tại phòng Bầu Dục trong Nhà Trắng.
Sáu là: Văn phòng Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) và hệ thống Cảnh sát Quốc tế (Interpol) có nghìn lẻ một cách điều tra nguồn gốc của khẩu súng. Khó nhất cho FBI là ở chặng đầu: công an CSVN có dám giao khẩu súng đó cho Mỹ điều tra không? Còn khó nhất cho công an CSVN là khi FBI đòi xem luôn đoạn phim trình tự kiểm soát, quay bằng máy camera thanh tra tự động đặt ngay phía trên bàn kiểm hành lý.
Còn hệ quả của trò khủng bố không kín kẻ này cũng nhiều không kém. Tạm liệt kê một vài:
Thứ nhất, đây là đòn khủng bố trực tiếp giáng lên đại khối Việt kiều từng là nguồn thu nhiều tỷ USD hàng năm của nhà nước. Hiện họ đã đặt vé để về Việt Nam ăn Tết, và sẽ có nhiều người e dè đòn khủng bố này mà đổi ý. Còn nếu có người tiếc tiền mà về thì cũng là về trong tâm trạng phập phồng lần cuối. Con số doanh thu từ Việt kiều có nhiều xác suất tuột dốc thảm hại ngay sau Tết.
Thứ nhì, khi thấy hai nạn nhân Phan-Thịnh đi máy bay Cathay Pacific về Việt Nam mà còn bị bỏ súng vào hành lý thì làm sao Việt kiều dám đặt vé các chuyến ngắn Code Share của Vietnam Ailines đối với các hãng hàng không dân dụng Đông Á & Đông Nam Á từ các chặng chuyển tiếp Hong Kong, Seoul, Taipei v.v... Ngoài súng ống, người ta còn ngại các thứ hành lý bất ngờ khác như cần sa, ma túy... mà công an CSVN có thể cài đặt để tống tiền (các doanh nhân) hay để hãm hại (người thường), trên cả đường bay quốc tế lẫn nội địa. Đây là nguyên nhân chính của hiện tượng tẩy chay Vietnam Airlines sẽ xảy ra mà không nhất thiết cần ai kêu gọi.
Thứ ba, đây không chỉ là đòn khủng bố đối với Việt kiều, mà còn là đòn khủng bố đối với các nước có bang giao với Việt Nam. Các sứ quán sẽ không còn thì giờ lo việc ngoại giao khi phải liên tục giải cứu công dân của họ. Sau khi truy ra nguồn gốc vụ việc, Mỹ (và nhiều nước khác) có thể ban hành một khuyến cáo du lịch Việt Nam ở mức độ hiểm nghèo (Red Alert) cho công dân của họ. Kỹ nghệ du lịch của Việt Nam nên chuẩn bị cho con số doanh thu tuột dốc là vừa.
Khủng bố là gì? ...Và ai là kẻ có nhiều kinh nghiệm khủng bố nhất?
Hãy hỏi hàng triệu nạn nhân miền Bắc bị đấu tố thời "Cải cách Ruộng đất". Hãy đọc lại thơ Xuân Diệu thời đó. Hãy coi lại cuốn phim "Chúng tôi muốn sống" và hỏi thăm nhiều triệu đồng bào miền Bắc di cư vào Nam. Hãy hỏi hàng ngàn nạn nhân dở sống dở chết thời "Xét lại-Chống đảng". Hãy hỏi hàng trăm văn nghệ sĩ bầm dập mấy mươi năm từ thời "Nhân Văn-Giai Phẩm". Hãy hỏi hàng chục, hàng trăm ngàn nhân dân miền Nam bị đọc án lệnh dưới ánh mã tấu vào lúc nửa đêm trong suốt thời 1954-1975. Hãy hỏi tín đồ Hòa Hảo về sự vắng mặt của Đức thầy Huỳnh Phú Sổ. Hãy hỏi thân nhân của hàng chục ngàn nhân dân ở Huế bị chôn sống trong trận tấn công hồi Tết Mậu Thân. Hãy hỏi thân nhân của hàng chục ngàn nhân dân Quảng Trị trên "Đại lộ kinh hoàng" năm 1972. Hãy hỏi hàng triệu nhân dân Nam bộ về đận "kinh tế mới". Hãy hỏi nhân dân cả nước về thời "Ngăn sông Cấm chợ". Hãy coi cuốn phim "Vượt sóng" và ngẫm xem vì sao nhân dân chọn lựa con đường mười chết một sống đó. Hãy hỏi hàng trăm ngàn quân cán chính miền Nam và hàng triệu thân nhân của họ về thời "Tù cải tạo". Hãy hỏi hàng ngàn chục ngàn đồng bào Tây Nguyên đối diện với nhiều trung đoàn công an cơ động mới đây. Hãy đọc quyết định 31/CP. Hãy tra lại điều luật 88. Hãy hỏi... Hãy hỏi...
Nửa thế kỷ sau thời Việt Minh "xử lý" hàng ngàn đảng viên Việt Quốc, Đại Việt v.v... bằng bao tải nhận sông, cụm từ "khủng bố" được hậu duệ và đồ đệ chân truyền của Việt Minh tái định nghĩa là hành động ...in ấn tài liệu đấu tranh bất bạo động!
Đó là thứ định nghĩa không nằm trên tự điển mà nằm trên xà lim. Điểm khó của sự ứng dụng là thời nay, hiện ở trong nhà tù lớn, còn có mấy ai sợ nhà tù nhỏ? Hòa thượng Quảng Độ từng minh chứng sáng ngời cho điều đó bằng hai chữ Vô Úy của nhà Phật.
Đó cũng là thứ định nghĩa của bạo lực trấn áp độc quyền. Điểm khó là tự nó, chính những kẻ độc quyền bạo lực trấn áp thường xuyên ra tay khủng bố đồng bào của họ, càng leo thang bạo lực thì lại càng chứng tỏ là đang vào bước đường cùng. Nicolae Ceausescu, Augusto Pinochet, Mohammed Suharto, và cả Saddam Hussein... đã để lại cho toàn nhân loại những tấm gương tầy liếp.
"Tôi đòi hỏi dân chủ, tự do và đa đảng để người dân Việt Nam có thể hành xử quyền được tự do lựa chọn chính đảng nào lãnh đạo đất nước"... nhất định không phải là câu nói riêng của mỗi mình Ls Nguyễn Văn Đài. Công việc in ấn của các anh chị Việt Tân cùng tuổi trẻ Việt Nam hôm nay cũng chỉ là một cách bày tỏ sự chọn lựa ôn hòa mà quyết liệt tương tự.
Họ là những anh hùng trong thời bình và vì hòa bình cho một ngày Việt Nam cất cánh.
"Tôi đòi hỏi dân chủ, tự do và đa đảng để người dân Việt Nam có thể hành xử quyền được tự do lựa chọn chính đảng nào lãnh đạo đất nước"... nhất định không phải là câu nói riêng của mỗi mình Ls Nguyễn Văn Đài. Công việc in ấn của các anh chị Việt Tân cùng tuổi trẻ Việt Nam hôm nay cũng chỉ là một cách bày tỏ sự chọn lựa ôn hòa mà quyết liệt tương tự.
Họ là những anh hùng trong thời bình và vì hòa bình cho một ngày Việt Nam cất cánh.